Đề bài: Tả con đường từ nhà đến trường vào buổi sáng

Bài văn mẫu

    Trong mắt của mọi người, Hà Nội luôn là một nơi phồn hoa nhưng cũng không kem phần chật chội, đông đúc. Nhưng với em, em cảm nhận Hà Nội qua con đường hằng ngày tới trường của mình.

    Nhà em ở nội thành Hà Nội nên mỗi sáng phải đi thật sớm mới cảm nhận được hết vẻ đẹp của Hà Nội. Cảm giác tuyệt vời nhất chính là ngắm nhìn Hà Nội buổi sáng mùa thu. Vừa bước chân ra khỏi cửa nhà em đã cảm nhận được cái tiết trời man mát, chớm lạnh đầu mùa. Mẹ thường đèo em đến trường bằng xe máy. Ngồi sau xe em ngắm nhìn thật kĩ cảnh vật xung quanh. Bầu trời mùa thu như cao hơn, xanh hơn. Mây trắng trên trời như từng chùm bông lơ lửng, từng đám mây trôi chầm chậm gợi một cảm giác yên bình, nhẹ nhàng đến khó tả. Cây lá mùa thu như đua nhau thay áo mới, cây nào cây nấy khoác lên mình những bộ quần áo đỏ, vàng, lác đác xanh.

    Suốt dọc đường đi, em bắt gặp những gánh hàng hoa được các cô gánh trên hai cái thúng hoặc trở đằng sau xe đạp. Những gánh hàng ấy sặc sỡ màu sắc với đủ các loại hoa như hoa sao, hoa ly, hoa sen, hoa hồng. Khi đi xe lướt qua, em vẫn thoáng ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ của các loài hoa phả vào mũi. Khuôn mặt các cô bán hoa cũng thật rạng rỡ, chất phác.

    Đi qua ngã tư, em có thể thấy ven đường là những hàng quán san sát. Đặc biệt là những quán ăn buổi sáng thật tấp nập, với hàng bánh cuốn, bún, phở, ... khói bay nghi ngút. Đi qua đã cảm thấy ngây ngất. Trên đường là bao nhiêu chiếc xe nối đuôi nhau vội vã.

    Ngoài kia bao người đang hối hả với công việc, thì ở những góc phô khuất vẫn còn những người vô gia cư. Có thể thấy trên khuôn mặt hốc hác của họ là sự mệt mỏi, cô đơn. Họ thường có một manh chiếu rách nằm tạm trước các cửa hàng chưa mở cửa. Có người vẫn ngủ say, có người đã tỉnh dậy. Trên mặt họ hiện lên một nỗi lo âu: “Hôm nay sẽ đi đâu, về đâu?”

    Gần đến cổng trường thì nhìn thấy càng nhiều những cô cậu học trò cùng màu áo với em. Mặt mũi bạn nào cũng tươi cười, hớn. Có bạn vẫn đang ăn dở bữa sáng, vừa đi vừa ăn chiếc bánh mì hay cây xúc xích trên tay. Có bạn ngồi sau xe bố mẹ, bạn tự đạp xe tới trường. Cổng trường tấp nập xe cộ, nào học sinh, nào phụ huynh rồi cả các cô bán xôi. Ai đấy đều hối hả để kịp giờ học, giờ làm.

    Đường từ nhà đến trường có biết bao nhiêu cái đẹp, cái đẹp của thiên nhiên, của con người. Em cảm thấy thật vui vẻ phấn trấn để bắt đầu một ngày làm việc mới.

    Em rất yêu con đường đến trường của mình. Đó vừa là con đường đưa em tới ước mơ, vừa là con đường giúp em biết yêu thêm mảnh đất Hà Nội này.