Đề bài: Tả quang cảnh một phiên chợ ở quê em

Bài văn mẫu

   Quê em ở một xã nhỏ thuộc một huyện miền núi phía Tây Bắc. Nơi đây là một vùng quê nghèo nên mỗi tuần chỉ có một buổi chợ phiên và sáng thứ sáu.Phiên chợ từng là một sự chờ đợi của em trong suốt những ngày còn thơ bé.

   Vào mỗi sáng thứ sáu mọi người lại nô nức rủ nhau đi chợ. Ai nấy đều ăn mặc những bộ trang phục đẹp và rực rỡ hơn những ngày bình thường. Từ khắp các ngả đường mọi người ùa về trung tâm xã. Nổi bật nhất là những người Mông với bộ váy hoa sặc sỡ, mỗi nhịp bước chân chiếc váy lại rung rinh như những con bướm sặc sỡ. Những người dao đội khăn đỏ, quần áo đen.

   Mới tờ mờ sáng mọi người đã gánh những gánh hàng đem ra chợ bán, xe cộ đi lại tập nập. Vừa bước đến chợ đã nghe văng vẳng những tiếng nói người, tiếng khen chê, mặc cả đồ. Càng về giữa buổi chợ chàng đông.

   Các gian hàng được xếp san sát nhau. Ngay phía gần cổng chợ là nơi người dân trong bản làng bán những con vật nuôi. Những chú cún con bụ bẫm được nhốt lại trong cũi để chờ chủ nhân mới đến đón. Những con lợn bản trên người có mảng lông trắng lông đen đang cố tinh nghịch dùng mõm để dũi đất dưới chân. Chúng còn nô đùa kêu ụt ịt. Những con gà được nhốt trong lồng thi thoảng cũng kêu cục cục. Những hình ảnh chỉ có thể thấy ở các phiên chợ miền núi.

   Đi sâu hơn vào phía trong chợ là các hàng quần áo với đủ màu sắc, kiểu dáng cho nhiều lứa tuổi. Đặc biệt ở đây còn bán những bộ quần áo do những người Mông, người Giáy tự dệt tự may. Trông mỗi đường kim mũi chỉ thật tỉ mỉ, khéo léo. Phía bên trái chợ là khu bán thức ăn. Những rổ khoai đầy ắp, cà chua tươi đỏ rực. Các loại hoa quả cũng được bày bán, bắt mắt nhất là đào và mận. Từng quả mạn chín đỏ mọng, vẫn còn nguyên phấn vì vừa thu hoạch. Những quả đào hồng gồng đáng yêu.

   Khu tập trung đông trẻ con nhất là khu bán đồ ăn vặt. Lũ trẻ đã chờ mong ngày thứ sáu rất lâu. Đồ ăn ở đây không đa dạng và phong phú như ở thành phố. Những đứa trẻ thích thú với mỗi cốc chè thập cẩm, chè đỗ đen. Món ăn được ưa thích chính là những chiếc bánh bao nóng hổi, chiếc bánh khúc thơm lừng còn nghi ngút khói. Góc trong cùng là những quán phở. Hương thơm của nước hầm xương thơm nức, vừa đi qua đã thấy hấp dẫn. Những người dân trong bản có thể đến chợ chỉ để thưởng thức một bát phở, uống chén rượu rồi về.

   Về gần trưa, chợ càng thưa dần, các chủ quán, những người bán hàng đã dần dọn đồ về. Chỉ còn vài người chưa bán hết đồ vẫn còn cố ngồi chờ để bán nốt. Trong chợ người cũng ít dần.

   Một phiên chợ miền núi thật bình dị chân chất. Đối với những người dân miền núi nó không đơn thuần là một buổi chợ mà là một lễ hội mang giá trị tinh thần. Dù đi đâu xa em cũng không thể quên hình ảnh phiên chợ ấy, nó từng là ao ước một thời tuổi thơ của em.