Đề bài: Kể về một người bạn tốt

Bài văn mẫu

    Cứ mỗi buổi sáng, em lại nghe thấy tiếng gọi vọng vào từ ngoài cổng: “Linh ơi, đi học thôi!”. Đó chính là giọng Thu - cô bạn thân cùng lớp của em. Thu là một cô bé rất tốt bụng, em và Thu thân thiết với nhau cũng bởi sự tốt bụng ấy của bạn.

    Bố mẹ em chuyển công tác từ quê lên thành phố nên em mới chuyển đến học một trường ở đó. Lúc mới vào lớp em rất buồn vì vừa phải xa ông bà vừa xa các bạn ở quê. Em mới vào lớp nên chẳng quen bạn nào, tính em cũng nhút nhát nên không hay bắt chuyện để làm quen. Trong vòng hai tuần đầu đến lớp em chỉ lủi thủi một mình một góc bàn, đến giờ ra chơi cũng chỉ ngồi im một chỗ. Không những thế các bạn trong lớp hình như đều xa lánh em, em vẫn thoáng nghe thấy một số bạn chê bai mình: “Đồ nhà quê, đã thế còn học dốt nữa”. Nghe xong những lời đó em thực sự bị ám ảnh và không muốn đi học chút nào.

    Vì ở quê không có điều kiện tốt nên học hơi kém so với các bạn ở đây, rất nhiều lần cô giáo gọi lên bảng mà em không làm được bài. Lúc về chỗ em vừa buồn vừa xấu hổ. Đến giờ ra chơi, vì quá tủi thân nên em đã gục mặt xuống bàn và khóc. Em đang khóc nức nở thì cảm nhận thấy có một bàn tay vỗ từng nhịp nhè nhẹ trên vai, sau đó là giọng nói nhẹ nhàng cất lên:

    - Không sao đâu Linh ơi, cậu cố gắng học thế nào cũng làm được bài. Nào nín đi, có chỗ nào chưa hiểu tớ dạy lại cậu nhé. Cậu đừng buồn nữa!

    Lúc em ngẩng khuôn mặt giàn giụa nước mắt lên, em thấy trước mặt mình là một cô bé xinh xắn với nụ cười trong veo. Cô bạn ấy chính là Thu. Thu đưa em khăn giấy để lau nước mắt và động viên em rất nhiều. Từ hôm ấy, mỗi lúc rảnh Thu lại sang chỗ em giảng lại bài cho em. Nhiều khi em không hiểu bạn ấy vẫn tận tình giảng từng li từng tí đến khi nào em hiểu mới thôi. Thi thoảng, Thu hay rủ em ra ngoài sân chơi trò chuyện cho thoải mái đầu óc. Từ ngày có Thu chơi cùng em thấy vui hẳn, em không còn sợ đến trường nữa. Cũng nhờ bạn ấy mà em học khá hơn rất nhiều. Biết em không có xe đạp để đi, Thu còn hay sang chở em đi học nữa, hai đứa cứ bám nhau như sam.

    Một thời gian sau, các bạn trong lớp không còn xa lánh em nữa. Có rất nhiều bạn đến bắt chuyện, làm quen với em. Em không còn thấy tủi thân như trước và cũng bớt nhút nhát hơn nhiều. Khi nghe một bạn kể lại em mới biết chính Thu đã khuyên mọi người ở lớp không nên xa lánh em. Thu giải thích để mọi người hiểu và thông cảm với em hơn. Thực ra các bạn không chơi với em vì em không chịu nói năng gì, các bạn nghĩ em không thích chơi cùng các bạn. Kể từ đó, em đã hòa đồng hơn với mọi người trong lớp.

    Nhờ có Thu mà cuộc sống của em trở nên tuyệt vời và có ý nghĩa hơn. Em thấy yêu lắm tiếng gọi trong trẻo của Thu vào mỗi buổi sáng. Em sẽ trân trọng tình bạn đẹp này.