Đề bài: Đọc bài ca dao sau đây:

    Con cò mà đi ăn đêm, Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao.    Ông ơi ông vớt tôi nào, Tôi có lòng nào ông hãy xáo măng.    Có xáo thì xáo nước trong, Đừng xáo nước đục đau lòng cò con. 

Hãy tưởng tượng và viết thành một câu chuyện ngắn.

Bài văn mẫu

   "Tôi van ông... Tôi xin ông... Đó là nguyện vọng cuối cùng của tôi... mong ông chấp nhận... Trời ơi ! Các con tôi chết đói mất ! ".

   Tiếng van xin não ruột từ đâu vọng đến khiến em chú ý. Em vùng dậy ra mở cửa. Đến gần ao cá đầu làng, em nghe thấy trong lều trông cá có tiếng người lao xao. Trước cửa lều, một con cò mình mẩy ướt đẫm đang nằm thoi thóp. Em chợt hình dung ra câu chuyện về mẹ con nhà cò...

   - Mẹ ơi ! Chúng con đói quá !

   - Ngủ đi các con ! Cố ngủ cho quên đói. Sáng mai mẹ về sẽ có cá cho các con ăn.

   Cò mẹ vừa nói vừa âu yếm vuốt nhẹ lên đầu từng đứa con. Trong đầu cò mẹ cứ xoáy lên câu hỏi : "Làm thế nào bây giờ ? Biết tìm đâu ra mồi trong lúc đêm hô khuya khoắt như thế này ? ".

   Bỗng có tiếng lao xao của mấy chị vạc bay ngang qua. Cò mẹ nghĩ : "Hay là mình thử đi kiếm ăn đêm như họ xem sao. Biết đâu may ra mình lại kiếm được chút gì cho lũ con chẳng ?! ".

   Nhìn các con ngủ chập chờn trong cơn đói, lòng cò mẹ như lửa đốt. Cò mẹ thầm thì :

   - Các con ngủ ngoan nhé ! Mẹ đi một lát sẽ về ngay !

   Lũ cò con nhao nhao :

   - Mẹ cố kiếm cái gì cho chúng con ăn mẹ nhé !

   Hướng về phía cánh đồng, cò mẹ bay đi. Khung cảnh ban ngày thân quen là thế mà sao ban đêm trở nên lạ hẳn. Cò không biết là mình đã bay đến đâu. Bỗng thấy ở dưới có vệt đen mờ, trông như một cành cây, cò mẹ nghĩ bụng : "Ta nghỉ chân một chút đã".

   Cò mẹ vừa đặt chân lên thì rơi tùm xuống nước. Hóa ra đó chỉ là một nhánh cây mềm bên bờ ao. Cò mẹ cố bay lên nhưng không sao nhấc nổi mình. Càng vùng vẫy, đôi cánh càng nặng trĩu.

   Nghĩ đến đàn con đang trông ngóng, cò mẹ trào nước mắt. Chợt một vệt sáng đèn pin lia đến chỗ cò cùng với tiếng quát :

   - A ! Con cò này định ăn trộm cá phải không ? Thật đáng đời ! Cho mày chết !

   - Không ! Không phải như thế ! Tôi không ăn trộm cá...

   Người coi ao cá vớt cò lên rồi vứt trước cửa lều.

   Cò cố thanh minh nhưng không ai chú ý đến cả. Người ta giục nhau làm thịt cò để xáo măng.

   Cầm chắc cái chết, cò mẹ lo sợ hoảng hốt khi nghĩ đến đàn con. Sáng ra, tỉnh dậy không thấy mẹ đâu, chúng sẽ ra sao ? Nếu biết mẹ bị bắt, chúng sẽ nghĩ như thế nào ? Từ trước đến giờ, cò mẹ vẫn luôn dạy các con phải sống lương thiện, phải biết tự trọng, vậy mà giờ đây, mẹ chúng lại chết vì tội ăn trộm ư ? Không ! Không thể được !

   Khi người đàn ông tới gần, túm hai cánh cò nhấc lên, cò tha thiết nói :

   - Ông ơi ! Vì các con tôi đói quá nên tôi phải đi kiếm ăn đêm. Tôi chỉ dừng chân tạm ở đây thôi. Tôi thực tình không biết chỗ này là ao cá của ông. Tôi chưa bao giờ làm điều xấu. Vì thế tôi mong ông cho tôi một ân huệ cuối cùng. Nếu có xáo măng, xin ông hãy xáo bằng nước trong, chớ dùng nước đục, có như vậy nỗi oan của tôi mới được giải, tâm hồn tôi được thanh thản và các con tôi mới khỏi đau lòng.

   Hai hàng nước mắt lã chã, cò mẹ nói xong nhắm nghiền mắt lại, chờ đợi giây phút hãi hùng...

   Chợt có tiếng mẹ em lay gọi: "Dậy thôi con ! Đến giờ đi học rồi ! Trời ơi, sao nằm ngủ mà nước mắt đầm đìa thế này hả con ?". Em bàng hoàng tỉnh giấc. Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ. Bài ca dao Con cò mà đi ăn đêm vừa học hôm qua đã hiện lên trong giấc mơ của em như thế đó. Em hỏi bà về ý nghĩa của bài ca dao, bà nói : "Người dân nghèo khổ xưa kia luôn đề cao cách sống trong sạch. Chết trong còn hơn sống đục. Họ muốn mượn lời con cò để nói lên điều ấy cháu ạ !".