Đề bài: Kể lại một chuyến về quê thăm bà ngoại.

Bài văn mẫu

    Mỗi năm, vào những ngày tết hoặc nghỉ hè, tôi đều có dịp về quê thăm bà ngoại - “công chúa” của mẹ. Những ngày ấy thường đọng lại nhiều ngọt ngào trong kí ức tuổi thơ tôi.

    Nhà tôi ở ngoại thành phía Tây Hà Nội nhưng nhà ngoại lại ở vùng quê quan họ nên những ngày được về với bà thật hiếm hoi. Năm nay mẹ và bố có chuyến công tác dài ngày nên tôi được về ngoại cả ba tháng hè. Mẹ bảo cho tôi về với “công chúa” của mẹ, về chăm sóc và bảo vệ “công chúa” của mẹ nên tôi rất hãnh diện. Gần về đến nhà bà khung cảnh thoáng mát mà đẹp lắm. Nếu các bạn hay bảo về quê với ông bà đi toàn đường đất thì đường nhà bà được trải nhựa đi rất êm. Bố tôi bảo bởi vì quê bà cũng phát triển. Từ xe ô tô nhìn sang hai bên là cánh đồng lúa đang vào vụ gặt, máy cắt lúa làm việc chăm chỉ dưới cái nắng gay gắt nên chỉ một loáng là cắt được một hàng. Xe tải chở lúa tấp nập. Xa xa, ở phía đầm lầy đàn vịt thi nhau kiếm ăn. Chốc chốc, một đàn chim lại đua nhau chuyền cành. Mấy bác nông dân hết sức phấn khởi í ới gọi nhau bởi một mùa bội thu....

    Nhà ngoại đẹp lắm, mẹ vẫn mơ sẽ được sống mãi trong ngôi nhà nhỏ ấy. Nhà được xây theo lối nhà cổ, năm gian rộng, mái ngói đỏ tươi, các bức vách làm bằng gỗ, trong nhà có tới mười sáu cái cột lim. Giữa sân có một cây nhãn đại thụ, dưới gốc nhãn ngoại trồng nhiều lan lắm. Khoảng sân dưới gốc nhãn quanh năm xanh bởi rêu mọc, nhưng đó lại là điểm tôi thích nhất ở nhà bà. Tôi thích ngồi lê la ở đó, cảm giác mát rượi thấm vào tận trong da thịt. Trước và sau nhà bà đều có vườn, mảnh vườn sau nhà hẹp hơn, bà trồng rau còn trước nhà bà trồng cây xoài, nhãn, hồng xiêm. Khi thấy tôi và bố mẹ đến, bà phấn khởi lắm, bà bảo: “Về với công chúa rồi à, ở đây với công chúa nhé!”... Bà ôm tôi một cái thật chặt sau đó dắt tôi ra gốc nhãn chỉ cho tôi mấy bông lan mới nở. Bà trách móc vì bố mẹ tôi không ở được lâu nhưng ngay sau đó đã mang nồi cá kho mẹ và tôi thích nhất ra đãi cả nhà. Bà cho tôi ra vườn hái quả, tôi được bà hướng dẫn trèo cây để tránh bị thương. Những ngày ở với bà, bà hỏi thăm tình hình học tập của tôi, dắt tôi đi thăm họ hàng, đi chợ và kể cho tôi nghe rất nhiều tật xấu của mẹ và sự tích mọi người gọi bà là “công chúa”.

    Ba tháng trôi qua thật nhanh, giá như tôi được ở với bà lâu hơn nữa để được tận hưởng nhiều hương vị khác nhau của nhà bà, nơi mẹ đã sống cả tuổi thơ. Ở với bà, tôi cảm thấy thật ấm áp, bình dị, thiêng liêng.