Đề bài: Cảm xúc về một người thân trong gia đình.

Bài văn mẫu

   Đêm mùa hè, gió nồm nam lồng lộng thổi trong những lũy tre ven làng, đem theo hương lúa chín vào đến tận ngóc ngách xóm thôn. Trên bầu trời đêm thăm thẳm, muôn vạn vì sao nhấp nháy tinh nghịch như mắt trẻ thơ. Trăng non đầu tháng cong cong như lưỡi liềm bạc, tỏa ánh sáng mờ mờ xuống mặt đất ẩm sương. Trong vườn, tiếng côn trùng rỉ rả hòa cùng tiếng ếch nhái uôm oam văng vẳng ngoài đồng. Làng quê đang chìm dần vào giấc ngủ an lành sau một ngày làm lụng vất vả.

   Trên chiếc võng đay mắc giữa hai gốc cau trước sân nhà, em nằm sát bên bà, lắng nghe bà kể chuyện. Bà em là một kho tàng cổ tích, ca dao. Bà thuộc làu nhiều chuyện và kể rất hay ! Đã thành thói quen, trước khi đi ngủ, bao giờ em cũng đòi bằng được bà kể cho nghe vài chuyện.

   Bà em năm nay tuổi đã ngoài bảy mươi nhưng sức khỏe vẫn dẻo dai và trí óc còn minh mẫn lắm ! Mái tóc bạc trắng búi gọn sau đầu. Gương mặt đầy đặn, phúc hậu. Đôi mắt nheo nheo với ánh nhìn ấm áp hiền từ cùng nụ cười độ lượng tạo cho bà vẻ cởi mở, thân thiện, rất dễ gần.

   Ông em mất từ lúc bà còn rất trẻ. Một nách hai con nhỏ, bà quần quật làm việc nuôi con. Bố em kể rằng lúc học hết cấp hai, thấy bà quá vất vả, bố đã xin nghỉ học để đỡ đần nhưng bà nhất quyết không cho. Bà chỉ có một mong ước là các con học hành nên người để cuộc sống sau này đỡ khổ. Hiểu lòng bà, bố em đã phấn đấu trờ thành kĩ sư nông nghiệp và cô Thủy em của bố giờ đây là giáo viên dạy Toán ở trường Trung học phổ thồn của huyện. Tuy cuộc sống vật chất còn khó khăn so với nhiều nhà trong làng nhưng bà em rất tự hào về những người con thành đạt và hiếu thảo.

   Em yêu bà lắm ! Chuyện ở nhà, ở lớp... em hay hỏi ý kiến bà và bao giờ cũng nhận được từ bà những lời khuyên đúng đắn, chí tình. Bà thường chỉ bảo cho em những điều cần thiết trong cuộc sống như danh dự, uy tín, cung cách cư xử với người trên, với bạn bè sao cho tốt, cho hay. Những câu tục ngữ, ca dao quen thuộc đã thấm rất sâu vào suy nghĩ và trở thành lời ăn tiếng nói tự nhiên hằng ngày của bà đối với con cháu trong nhà và họ hàng, làng xóm. Mỗi khi em tỏ ra ngại khó, bà khuyên : "Có chí thì nên". Lúc đùa vui, em lỡ cười to nói lớn, bà nhẹ nhàng nhắc nhở : "Con gái phải nết na, ý tứ".

   Được sự chở che, bao bọc và dạy dỗ của bà, em thấy mình vô cùng hạnh phúc ! Nhà nghèo, của cải chẳng có gì đáng giá nhưng em vẫn tự hào với truyền thống tốt đẹp của gia đình : Đói cho sạch, rách cho thơm. Đấy là thứ tài sản quý báu nhất mà bà em để lại cho con cháu.