Đề bài: Kể chuyện mười năm sau em về thăm trường

Bài văn mẫu

    Nhiều khi do cuộc sống quá xô bồ tấp nập, tôi không dành thời để nhớ lại những chuyện xưa. Trong một lần vừa ngẫu nhiên, có lẽ cũng là một cái duyên, tôi đã trở lại trường cấp hai trước kia mình từng học. Khi ấy, tôi mới nhận thấy mình cất giữ kí ức quá lâu, đây chính là dịp tôi trở về tuổi thơ.

    Sau nhiều năm nỗ lực học tập, giờ đây tôi đã thành đạt. Mới đây, tôi vừa được công ty cử đi công tác xa. Không ngờ nơi tôi được cử đến lại chính là quê ngoại của mình, nơi mà tôi đã gắn bó suốt bốn năm học cấp hai. Ngày ấy bố mẹ tôi đi làm ăn xa nên gửi tôi về quê để ông bà ngoại tiện chăm sóc. Tôi cũng chuyển về học ở ngôi trường gần đấy. Ngôi trường đã để lại trong tôi biết bao kỉ niệm.

    Biết tin mình sẽ được về quê trong chuyến công tác, tôi quyết định sẽ sắp xếp về thăm trường cũ một chuyến. Vừa về đến quê, sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, chuẩn bị quần áo thật chỉnh tề, rồi bước đi trên con đường đến trường như những ngày còn thơ bé. Con đường đất nhỏ giờ đã được xây lại thành một con đường lớn để thuận tiện cho xe cộ đi lại. Cánh đồng lúa hai bên đường đã không còn, giờ chỉ thấy san sát nhà cửa cao tầng. Lòng tôi chợt man mác buồn, nuối tiếc nhớ hương lúa non ngọt ngào của ngày ấy. Đi phía trước tôi là một đám học trò nhỏ vừa đi vừa trêu đùa thật vui vẻ. Tôi trước kia cũng tinh nghịch, láu cá không kém, thỉnh thoảng cũng hay bị phạt vì tội nghịch ngợm. Nhìn mấy đứa nhỏ sao giống mấy cô cậu bạn của tôi quá. Tôi chợt nghĩ: “Không biết bây giờ các của mình ra sao rồi”.

    Cuối cùng đã đến cổng trường rồi. Hình ảnh ngôi trường khác xưa nhiều quá. Cái cổng gỗ tạm bợ ngày xưa bây giờ đã được xây lại thật vững trãi. Tấm biển ghi tên trường nhỏ nhắn giờ đã được thay bằng một tấm biển thật to, ghi rõ dòng chữ mạ vàng “Trường THCS Chợ Chậu”. Tôi định bước vào cổng nhưng bỗng có tiếng nói gọi:

    - Cháu ơi, bây giờ chuẩn bị vào giờ học nên người ngoài không được vào trường đâu nhé.

    Tôi chợt ngoảnh mặt lại và thấy đó chính là bác bảo vệ. Chắc bác cũng đã ngờ ngờ nhận ra tôi nên cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi bước đến chào bác và hỏi:

    - Bác có còn nhớ cháu không? Cháu là Quân lớp cô Tuyết ngày xưa đây ạ!

    Tôi giới thiệu xong bác mới nhớ ra. Hai bác cháu ngồi trò chuyện một lúc. Ngày trước tôi nghịch, hay bị bác nhắc nhở nên bác ấn tượng với tôi lắm, sau mười năm mà bác vẫn còn nhớ mặt tôi. Bác đã đồng ý cho tôi vào trong trường tham quan một lúc.

    Mới bước vào trong trường, tôi không thể tin vào mắt mình nữa. Ngôi trường nhỏ giờ đây đã là những tòa nhà cao tầng hiện đại. Trường đã mở rộng quy mô nên học sinh rất đông. Các lớp học giờ hiện đại quá, có đầy đủ các thiết bị học tập cân thiết. Ngày xưa khi tôi đi học chỉ có mấy bộ bàn ghế và tấm bảng đen. Các cô cậu học trò với khuôn mặt ngây thơ ngồi ngay ngắn trong lớp nghe giảng. Tôi bước đến góc sân nơi mình thường chơi bóng cùng mấy cậu bạn, nhưng góc sân đó giờ chỉ còn mình tôi đứng. Giọng giảng bài của các thầy cô vẫn từ trong lớp vọng ra. Tôi ngồi vào hàng ghế đá tự nhớ lại kỉ niệm và rồi tự bật cười vì sự ngây thơ của mình trước kia. Vì không muốn làm phiền ai nên tôi định ra về. Vừa đứng dậy quay lưng đi tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

    - Có phải Quân đúng không em?

    Tôi quay mặt lại, thật bất ngờ, chính là cô Tuyết – cô giáo chủ nhiệm tôi suốt bốn năm cấp hai. Không ngờ cô vẫn nhớ đến tôi. Cô nói rằng cô đang đứng giảng trong lớp, vô tình thấy tôi ngoài sân nên đã nhận ra tôi luôn. Hai cô trò ra phía ghế đá để trò chuyện một lúc. Cô hỏi tôi rất nhiều về công việc, cuộc sống, gia đình. Cô nói:

    - Ngày trước em nghịch ngợm nhất lớp thế mà giờ cũng đã trưởng thành thế này rồi. Cô mừng lắm!

    Dù đã xa trường mười năm nhưng khi gặp lại tình cảm cô trò vẫn thân mật như vậy. Tôi cảm thấy mình thật có lỗi vì bấy lâu nay không về thăm lại trường, thăm lại thầy cô. Tôi nghĩ rằng sau này mình sẽ thường xuyên về thăm trường hơn. Cũng đã đến giờ cô phải lên lớp dạy tiết tiếp theo nên hai cô trò tạm biệt nhau.

    Tôi bước từng bước chầm chầm ra phía cổng trường. Âm thanh trống vào lớp lại vang lên sau lưng, một cảm giác buồn, tiếc nuối đến khó tả. Tôi thấy dường như mình không còn thuộc về nơi này, tất cả chỉ còn là những kỉ niệm đẹp trong quá khứ.