Đề bài: Kể về chuyến đi thăm gia đình thương binh, liệt sĩ

Bài văn mẫu

    Nhân ngày 27/7 vừa qua, trường em đã tổ chức nhiều hoạt động có ý nghĩa nhằm tri ân thương binh liệt sĩ. Em và một nhóm các bạn trong lớp được phân công đến thăm gia đình bác Sáu.

    Bác Sáu trước kia từng là lính tham gia chiến dịch Hồ Chí Minh để giải phóng miền Nam vào năm 1975. Trước đây bác là một thanh niên trí thức đang học đại học tại Hà Nội. Vì nghe theo tiếng gọi của miền Nam thân yêu, bác Sáu đã xung phong nhập ngũ vào trong đó. Cũng trong chiến dịch ấy, bác đã bị thương nặng. Bác bị giặc bắn một viên đạn vào một bên vai, một chân bị tàn tật do trúng lựu đạn. Vì bị tàn tật, bác không còn khả năng lao động như người bình thường khi trở về Hà Nội. Bác Sáu đã mở một quán cắt tóc nho nhỏ trong một ngõ hẻm cạnh nhà. Hiện nay bác và gia đình đang thuê trọ tại một khu nhà trọ cấp bốn.

    Nhà trường đã lên kế hoạch thăm thương binh liệt sĩ từ lâu nên đã liên hệ báo trước với gia đình bác về chuyến thăm này. Dẫn đoàn là thầy giáo chủ nhiệm lớp em. Sáng hôm đó, bác đã đóng cửa quán cắt tóc, đứng chờ ở đầu ngõ để đón chúng em vào nhà. Không ngờ con ngõ dẫn đến khu nhà trọ của bác lại nhỏ, hẹp và sâu như vậy. Đến nơi chúng em mới ngỡ ngàng trước sự tồi tàn của khu nhà bác đang thuê. Đó là một dãy trọ mái tôn, tường đã dột nát, xung quanh là đồ đạc ngổn ngang. Bước vào trong nhà, chúng em càng thấu hiểu cho hoàn cảnh của bác.

    Cả gia đình Bác có bốn người, tất cả cùng sống trong một căn phòng hơn hai mươi mét vuông chật chội. Khi chúng em đến đã thấy hai anh con trai của bác đang ngồi trên tấm phản trải dưới đất. Chúng em lễ phép chào các anh, cả hai anh ngồi một chỗ và cười đáp lại bằng những nụ cười ngây ngô. Còn vợ bác vẫn đang đi bán rau ngoài chợ chưa về nhà. Chúng em được biết, hai anh con trai của bác đều bị di chứng do nhiễm chất độc màu da cam. Bác đã phải thiệt thòi quá nhiều, không chỉ chịu tổn thương về mặt thể xác mà còn chịu đau đớn về mặt tinh thần.

    Chúng em vừa cùng ngồi xuống phản, chơi với hai anh và tặng kẹo bánh, đồ chơi cho các anh. Cả hai anh thích thú lắm, biểu cảm vui mừng như những đứa trẻ. Bác đã trò chuyện và kể nhiều kỉ niệm trong chiến trường cho chúng em nghe. Những vết thương ở vai và ở chân của bác luôn đau nhức, hành hạ bác mỗi khi trái gió trở trời. Chúng em đã hiểu thêm rất nhiều về nỗi khổ mà người lính phải trải qua trong chiến tranh. Bác tâm sự với chúng em:

    - Ngày ấy khi từ chiến trường trở về, bác nghĩ rằng cả đời này mình sẽ chỉ sống trong cô đơn đến khi chết. Nhưng không ngờ, người yêu của bác – chính là vợ bác bây giờ đã không từ bỏ bác. Bà ấy đã luôn ở bên động viên, cùng bác vượt qua mọi khó khăn. Bác chỉ muốn có được hạnh phúc giản dị như bao người khác, muốn có những đứa con khỏe mạnh. Nhưng trớ trêu lắm các cháu ạ...

    Giọng bác nghẹn ngào, cả căn phòng lặng đi trong tiếng nấc của bác. Cô giáo em đã động viên bác rất nhiều. Sau một hồi trò chuyện, chia sẻ với bác, chúng em xin phép ra về để bác tiếp tục làm việc. Cô giáo chủ nhiệm đã thay mặt trường tặng gia đình bác một số tiền nho nhỏ để bác phần nào trang trải được cuộc sống. Trước khi ra về chúng em không quên chào bác và hai anh. Cả hai anh nhìn chúng em với ánh mắt tiếc nuối như muốn nói điều gì đó.

    Chiến tranh là điều không ai muốn, đó là thứ hủy diệt con người, cướp đi hạnh phúc của con người. Chúng em cảm thấy biết ơn những người như bác Sáu đã hi sinh cả tuổi trẻ, hạnh phúc để đem lại sự bình yên cho chúng em ngày hôm nay.