Đề bài: Tả người bạn thân của em ở trường

Bài làm

    Từ ngày bước vào ngôi trường tiểu học, tôi đã có thêm rất nhiều người bạn mới. Nhưng những buồn vui, những tâm tư thì tôi chỉ muốn sẻ chia với cô bạn thân Ngọc Ánh của mình.

    Ngọc Ánh có thân hình mảnh mai bởi cô bạn có chút yếu ớt. Ấy vậy mà tôi lại thấy vẻ mảnh mai ấy vô cùng dễ thương. Mỗi lần Ánh mặc chiếc áo dài hay mặc váy xòe, trông bạn ấy rất thanh thoát và xinh đẹp. Hồi trước, cô bạn để mái tóc dài ngang lưng, óng mượt như dòng suối nhỏ. Năm học này, cô bạn bỗng thay đổi kiểu tóc khi cắt ngắn ngang vai. Mấy lọn tóc xoăn gợn sóng thi thoảng lại khẽ lòa xòa trên gương mặt trái xoan xinh xắn. Mỗi lần đưa bàn tay bé nhỏ lên vuốt những lọn tóc ấy, Ánh lại mỉm cười hiền dịu. Môi cô bạn nhỏ nhắn, hồng hồng như một bông hoa. Tôi thích nhất đôi mắt của bạn ấy. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm. Chẳng hiểu sao tôi thường cảm thấy nỗi buồn luôn ẩn sâu ở đó, ngay cả khi Ánh cười.

    Có lẽ, vẻ đượm buồn mà tôi cảm nhận được là do sự dịu dàng, hiền hòa của Ngọc Ánh. Ngày mới vào lớp, tôi chưa thân thiết với Ánh. Một lần, khi lớp tôi đã được cô hướng dẫn viết bút mực, Ánh bị các bạn trêu chọc. Minh “cận” đã giằng chiếc bút khi Ánh đang viết. Ánh chỉ nhìn. Nước mắt giàn giụa trên bầu má căng tròn. Tôi thấy vậy, bèn chạy sang và xòe tay nói với ánh nhìn giận dữ: “Minh cho tớ xin lại bút!”. Chắc cả Minh, Ánh và các bạn đều ngạc nhiên trước hành động của tôi. Mọi người bèn bảo Minh đưa bút cho tôi. Tôi cầm bút, đặt xuống bàn Ánh. Ánh nhìn tôi với vẻ cảm ơn tha thiết. Từ đó, cô bạn thường bắt chuyện với tôi. Và chẳng biết từ bao giờ, chúng tôi trở nên thân thiết như hình với bóng.

    Năm nay đã là năm học cuối cấp. Chúng tôi đã gắn bó với nhau bao tháng năm học tập dưới mái trường này. Tôi thật sự yêu quý Ngọc Ánh. Dù sẽ phải xa nhau, chúng tôi sẽ mãi mãi là bạn thân.