Chuyên mục: Văn tả đồ vật

Đề bài: Tả chiếc trống trường em

Bài văn mẫu

“Tùng… tùng… tùng… tùng…”. Đó là tiếng của bác trống trường em. Mỗi lần nghe tiếng của bác trống lòng em lại xốn xang đến lạ.

Bác trống có ở trường em từ rất lâu rồi nhưng vẫn còn rất tốt. Năm tháng trôi qua bác vẫn bền bỉ đứng ở cửa phòng Đội để làm nhiệm vụ của mình. Bác luôn ngồi vào cái giá đỡ bằng gỗ để quan sát giờ học và học sinh. Mình bác được ghép bằng những mảnh gỗ đều. Thân mình bác to tròn, mập mạp trông rất ngộ nghĩnh. Ba học sinh chúng em ôm mới hết được thân bác trống. Mình bác trống được sơn màu đỏ, phình to ở giữa, khum lại ở hai đầu. Ở phần phình to chính là bụng bác trống. Ở đó được quấn hai cái đai to như hai con rắn, giúp bác trống thêm chắc chắn mà đẹp hơn. Hai đầu bác được bịt bằng da trâu dày dặn, căng và phẳng. Mặt bác có màu vàng ngà, hơi cũ bởi thời gian nhưng vẫn sử dụng tốt. Bác trống còn có một trợ thủ rất đắc lực nữa đó là dùi trống. Dùi trống được làm bằng gỗ, dài chừng 30 xentimet, hình trụ tròn. Chiếc dùi luôn ở bên cạnh bác trống, giúp bác phát ra những âm thanh cắc cắc tùng tùng...

Bác trống phát ra những âm thanh nhưng ở mỗi thời điểm em lại thấy có sự khác nhau. Lúc đến giờ vào lớp tiếng trống như rộn rã, nhanh, vang xa thúc giục chúng em nhanh chân vào lớp. Khi ra chơi tiếng trống bỗng vui tươi như mời gọi chúng em nghỉ giải lao. Ở các buổi lễ, tiếng trống bỗng trang nghiêm đến lạ. Âm thanh của bác trống rền vang như chào tạm biệt chúng em ở buổi lễ bế giảng năm học.

Mùa hè là lúc bác trống được nghỉ ngơi nhưng có lẽ cũng là lúc bác trống buồn nhất. Mùa hè, chỉ còn những tiếng ve râm ran làm bạn với bác mà thôi. Bác trống bỗng lặng thinh, đôi khi bác trầm ngâm như ngóng chờ chúng em đến chơi với bác.

Bác trống trường em như một người lớn tuổi nhiều kinh nghiệm. Tiếng của bác như muồn nhắc nhở cả thầy và trò cùng dạy tốt, học tốt. Mỗi khi đến mùa hè em chỉ mong mau mau đến năm học mới để được gặp bác trống, được nghe tiếng trống của bác.