Chuyên mục: Văn tả cảnh

Đề bài: Miêu tả quang cảnh biển (nơi em từng tới du lịch)

Bài làm

Biển Nha Trang

    “Rì rào...rì rào...” Mỗi lần tôi áp tai vào con ốc trắng đem từ biển Nha Trang về, thanh âm của gió thổi, của sóng gợn lại vang lên. Chẳng rõ, chiếc vỏ gốc giấu đại dương vào trong hay chỉ là hư ảo trong tâm tưởng của tôi. Nhưng mỗi lần nghe thấy thanh âm ấy, tôi lại nghĩ về một bãi biển xanh biếc, đầy nắng, lộng gió.

    Nhìn từ trên cao, bãi biển cong cong như một vầng trăng khuyết giữa bầu trời xanh thẳm. Bãi cát dài là vầng trăng còn nước biển bao la kia là bầu trời. Biển Nha Trăng đẹp lắm! Đẹp bởi bàn tay tạo hóa đã vẽ lên mảnh đất này những đường nét đặc biệt. Ban ngày, biển mang hai gam màu chủ đạo: xanh, trắng. Nước biển xanh dương biêng biếc. Làn nước trong veo phản chiếu cả vòm trời. Mặt biển, vòm trời cùng một màu xanh. Bình minh tới, phía khơi xa nhuộm một màu vàng rực đón mặt trời lên cao. Chẳng rõ chân trời ở tận nơi nao, chỉ biết mặt trời ló rạng sau làn nước chóng chánh kia. Muôn tia nắng mạnh mẽ chiếu xuống mặt biển. Biển cũng cuồn cuồn những lớp sóng trắng. Sóng kéo từ khơi xa, tràn vào bờ. Từng con sóng cứ tham lam muốn vỗ mãi vào bờ. Nhưng bờ cao hơn mặt biển nên chúng lại tan thành bọt nước hòa lại với biển. Bãi cát ở Nha Trang trắng mịn, dài dằng dặc. Dưới nắng, từng hạt cát trở nên lấp lánh như muôn vàn viên kim cương tí xíu. Ven biển, hàng dừa cao vút lúc nào cũng phất phơ tàu lá như đón nắng, vẫy gió.

    Ban ngày, bãi biển Nha Trang nhộn nhịp lắm. Dòng người nô nức đổ ra biển để ngắm cảnh và để hòa mình vào làn nước kia đón nhận sự dịu mát. Mấy chú bé thích thú nghịch nước. Mấy chị em tôi cũng tìm trò để chơi. Ban đầu, chúng tôi xây lâu đài cát. Nhưng sóng biển mạnh quá, tràn vào bờ rồi cuốn trôi thành quả của chúng tôi. Thế là chúng tôi bắt đầu đi nhặt nhạnh những vật biển sóng đem từ ngoài khơi về. Mấy chú ốc tí xíu, mấy chú cua bò ngang. Tôi đã thấy con ốc trắng ở ven bờ, cạnh mấy hòn đá lớn. Dưới nắng, chú trắng sáng và lấp lánh lạ kì.

    Về đêm, biển êm ả hơn. Sóng vẫn vỗ theo từng đợt gió thoảng. Người ta không tắm biển nữa. Họ chỉ ra ngắm biển nên thanh âm lúc này đây là tiếng rì rào của sóng vỗ. Vòm trời về đêm ở biển đẹp huyền ảo như màn đêm cổ tích. Mặt trăng lơ lửng ngoài biển xa. Muôn vàn ngôi sao tỏa sáng lấp lánh. Nhìn khung trời, tôi nghĩ ngay về một tà váy đen thướt tha của nàng công chúa được đính ngàn viên kim cương.

    Tôi thích bãi biển Nha Trang vô cùng! Mỗi lần nhớ nơi đó, tôi lại gợi lại hình ảnh biển và gọi sóng về bằng cách áp tai vào chiếc vỏ ốc. Lao xao, rì rào bên tai tôi là tiếng sóng vỗ liên hồi. Và trong trí nhớ của tôi lại hình dung về bãi biển xanh mát, trắng xóa, đầy nắng, đầy gió…