Đề bài: Miêu tả cảnh sông nước (quê hương, thành phố)

Bài làm

Sông Đà

    Quê ngoại em ở Hòa Bình – cửa ngõ vùng Tây Bắc trùng điệp núi non. Nhà bà ngoại nằm ngay ven dòng sông Đà nên con sông này là nơi lưu giữ không ít những kỉ niệm ngày hè của em.

    Dòng sông Đà yên bình, trong lành lắm! Từ trên cao nhìn xuống, dòng sông như hòa với núi đồi xanh ngát. Không giống dòng sông Hồng đỏ nặng phù sa, sông Đà chỉ lặng lẽ mang một màu xanh ngọc bích. Bầu trời xanh thẳm và núi non cây cối xanh um đã soi bóng làn nước trong vắt để tạo nên màu sắc độc đáo này. Bờ bãi sông Đà nhỏ hẹp. Một vài chiếc thuyền, chiếc ghe neo đậu để đánh bắt tôm cá. Đêm đêm, vẻ yên bình ven sông càng rõ rệt. Ánh điện lấp lánh như muôn vì sao sa phản chiếu làn nước. Nước háo hức đón lấy thứ ánh sáng ấy để mình cũng tỏa sáng. Mấy cửa hàng, mấy quán cà phê ven bờ đê phát những bản nhạc êm dịu “Hòa Bình mến yêu ơi! Thành phố bên sông Đà…”

    Mùa mưa, ông trời đổ muôn thác nước xuống nhân gian. Dòng nước kia cũng biến mất sự yên ả và màu xanh mát. Chẳng rõ sông giận giữ hay mừng vui, chỉ biết chúng cứ cuồn cuồn chảy. Làn nước khi đục ngầu, khi trắng xóa. Từng con sóng nhô cao khỏi mặt nước, liên tiếp nhau xuôi dòng. Em thích nhất những ngày đập thủy điện xả nước. Từng dòng nước trắng xóa ào ra như những làn khói dày đặc. Dòng chảy phóng lên rất cao rồi dội xuống hạ lưu. Chúng chảy một đoạn khá dài, biến thành những con sóng dữ dội dạt sang hai bên bờ. Dòng nước như vừa biểu diễn một màn xiếc hấp dẫn vậy.

    Mỗi chiều hè, mấy chị em em lại ra bờ đê thả diều. Những cánh diều phấp phới trong gió. Em lại thấy yêu dòng sông này đến kì lạ. Dòng sông như chính cái tên của mảnh đất “Hòa Bình” – thanh bình, yên ả, tươi đẹp.