Soạn bài Chiều xuân (Anh Thơ)

Bố cục: 3 phần

- Phần 1 (khổ 1): cảnh ngày xuân trên bến vắng

- Phần 2 ( khổ 2): ngày xuân trên con đường đê

- Phần 3 (khổ 3): Cảnh xuân trong ruộng lúa

Câu 1: (trang 52 sgk ngữ văn 11 tập 2)

“Chiều xuân” qua ngòi bút của Anh Thơ hiện lên qua tranh: buổi chiều tà, cảnh xuân ở đồng quê miền Bắc nước ta

- Bài thơ thể hiện sự quan sát tinh tế, bao quát cảnh vật

- Bức tranh buổi chiều yên bình, êm ả, có phần vắng lặng

→ Nắm được linh hồn cảnh vật

- Buổi chiều xuân đặc trưng ở cảnh mưa: mưa bụi, mưa xuân thưa thớt bay

- Mưa gọi mầm non thức dậy

   + Cảnh đầu tiên được tác giả chú ý là cảnh bến đò

   + Con đò dường như cũng hòa với sự êm ả của buổi chiều khi con đò “biếng lười nằm mặc nước sông trôi”

   + Điểm xuyết liên tục thêm vào bức tranh là quán tranh vắng, là những chùm hoa xoan tím “rụng tơi bời”

- Cảnh được mở rộng, cao, xa hơn

- Nêu bật đặc trưng của mùa xuân miền Bắc: cỏ non tràn biếc cỏ, đàn sáo đen, cánh bướm rập rờn,...

Khổ thứ hai hình ảnh độc đáo, đẹp, nhưng đượm buồn bởi cảnh vật chìm vào tĩnh lặng

- Ba khổ thơ là thơ tả cảnh, tập hợp thành bức tranh quê giản dị, mộc mạc, thanh nhã, hơi gợi buồn vì cảnh thanh vắng, yên tĩnh

Câu 2: (trang 52 sgk ngữ văn 11 tập 2)

Bài thơ vừa tả cảnh, vừa gợi được nhịp sống, không khí ở nông thôn nước ta thời trước, sự yên bình:

   + Con đò nằm biếng lười, quán vắng, cánh bướm rập rờn, đàn trâu thong thả có dáng khoan thai

   + Hai câu thơ cuối có hình ảnh con người xuất hiện

- Khoảnh khắc lao động của người thiếu nữ đi vào thơ

   + Cô thôn nữ chăm chỉ trong buổi chiều tĩnh lặng.

   + Câu thơ tả động nhưng để nói về cái tĩnh

   + Cái tĩnh để nhằm nhấn mạnh vào nhịp sống yên bình của vùng quê còn nguyên sơ

Câu 3: (trang 52 sgk ngữ văn 11 tập 2)

Thi sĩ dùng nhiều từ láy để dựng cảnh, gợi ra tinh thần của cảnh:

   + Mưa êm đềm, quán tranh đứng im lìm

   + Hoa xoan rụng tơi bời

   + Đàn sáo mổ vu vơ

   + Mấy cánh bướm rập rờn

   + Những trâu bò thong thả

- Sử dụng các từ láy có tính chất, sắc thái giảm nhẹ: êm êm, vu vơ, rập rờn, thong thả...

   + Diễn tả trạng thái thụ động hoặc đều đều của chủ thể.

   + Từ láy làm nổi bật vẻ đẹp dịu dàng, yên ả, thanh bình của cảnh chiều xuân,cũng như nhịp sống khoan thai nơi đồng quê của tác giả